Rượu nồng thì dễ say. Chắc có lẽ vì như thế mà những câu chuyện ngôn tình ngược tâm, những kết thúc bi ai khiến trái tim “vỡ vụn” đau đớn lại chiếm được rất nhiều cảm tình từ độc giả. Chúng ta đau lòng, day dứt và ám ảnh mãi về nó, nên nó mãi mãi không thể phai mờ trong tâm trí ta.
Sau đâu là top truyện ngôn tình ngược tâm ngược thân nặng nề trong list truyen ngon tinh, được đánh giá là lấy đi nhiều nước mắt độc giả nhất (kỳ 6): (Bài viết dựa trên quan điểm cá nhân và không sắp xếp theo thứ tự cao thấp. Vì mỗi tác phẩm đều có những điểm hấp dẫn riêng biệt).
16. Bến Xe (Thương Thái Vi)
Chắc hẳn khi đọc đến nhan đề Bến Xe, đều gợi lên sự chia xa, ly biệt trong lòng mỗi người. Nhan đề như một cách biểu thị cho sự đau khổ, ngược tâm xuyên suốt cả câu chuyện tình này. Người ta thường nói, yêu mà không nói vốn dĩ là một loại sầu khổ. Thế thì có lẽ, thầy giáo Chương Ngọc và Liễu Địch đã đi đến tận cùng nỗi đau khi cả hai phải yêu trong kìm nén, yêu trong im lặng không một lời tỏ bày cho nhau biết. Vì hạnh phúc của nhau mà chấp nhận mang nặng đau thương về bản thân. Cao thượng, tốt đẹp mà sao đau đớn thế này. Trái tim của chúng ta, sẽ bùi ngùi xúc động lẫn tiếc thương khi chứng kiến tình cảm đẹp đẽ đó phải lụi tàn trong bóng tối.
Chẳng cần đâu cao sang, chẳng cần bề ngoài soái ca, nhà giàu lãng tử như bao truyện ngôn tình lãng mạn khác, người đàn ông của Bến Xe là một người bình dị vô cùng. Anh là một người thầy giáo mắc phải bệnh khiếm thị, nhưng ở anh toát lên sự hoàn mỹ về nhân cách lẫn tâm hồn. Dẫu cho anh là người khiếm khuyết, nhưng bởi những đức tính cao cả trong anh, sự am hiểu tri thức sâu rộng, một tinh thần luôn vượt khó vươn lên, tất cả như ánh hào quang che lấp đi khuyết điểm của anh. Và có một cô học trò tên là Liễu Địch, vô cùng trong sáng và đáng yêu, cô muốn đem tấm lòng chân thành để có thể giúp đỡ người thầy của mình, bằng tất cả sự tôn kính và ngưỡng mộ. Nhưng Chương Ngọc liên tục xua đuổi cô học trò bé nhỏ, không muốn người khác thương hại mình, tự bản thân anh có thể làm tốt mọi thứ. Và rồi bằng chính sự kiên trì, một chút bướng bỉnh của Liễu Địch, cô đã làm Chương Ngọc hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận sự giúp đỡ của cô.
Thời gian theo năm tháng trôi đi, tình cảm giữa thầy giáo và cô học trò ngày một lớn dần, ai trong lòng với đối phương đều dấy lên nỗi niềm nhung nhớ, yêu thương, lo lắng và quan tâm. Nhưng bởi lẽ chính thành kiến của xã hội, những rào cản bởi lòng dạ con người ác độc ngoài kia ngăn cản mối quan hệ của họ đến với nhau. Mãi đến khi Liễu Địch đậu vào một ngồi trường đại học ở Bắc Kinh, nhờ vào sự tận tâm giúp đỡ hết lòng của người thầy Chương Ngọc. Lúc này cô mới thật sự nhận ra rằng bản thân đối với thầy là một thứ tình yêu mãnh liệt chứ không phải là tình cảm thầy trò đơn thuần. Và cũng chính ngày chia tay ở bến xe cũng là lần duy nhất Chương Ngọc đủ dũng cảm để đối diện với khát vọng yêu và được yêu của bản thân. Duy chỉ lần ấy thôi như đã quá đủ với người thầy này rồi, bởi anh mang trên mình sự khiếm khuyết nhưng bù lại sự thông minh tuyệt đỉnh của mình, anh không tránh khỏi sự ganh đua hãm hại của đồng nghiệp, và rồi để chứng minh cho sự trong sạch cũng như bảo vệ danh dự của mình, anh đã tìm đến cái chết. Đến khi người thầy lựa chọn cái chết vẫn không kịp nghe lời khẳng định cuối cùng của cô học trò kia rằng “em yêu thầy”.
Một chuyện tình không có những cảnh ngọt ngào, đường mật nhưng lại đủ sức khiến chúng ta phải xúc động, thương cảm không thôi. Để rồi đến kết thúc của tác phẩm khiến cho ai trong chúng ta cũng phải nghẹn lòng, một cái kết tuy ám ảnh nhưng vẹn toàn. Bởi ngay từ khi mối tình này bắt đầu, ta đã có thể đoán được rằng sẽ không có kết quả tốt đẹp. Một chuyện tình đẹp đẽ nhưng quá đỗi bi thương.
Độc giả có thể cảm nhận nỗi đau thương của tình yêu không thành ấy ở đây: https://truyenfull.com/ben-xe.9438/
17. Hải Thượng Phồn Hoa (Phỉ Ngã Tư Tồn)
Phỉ Ngã Tư Tồn lại một lần nữa lấy được nước mắt của các độc giả khi mang đến tiểu thuyết Hải Thượng Phồn Hoa. Điểm đặc biệt ở truyện này đó chính là cách lựa chọn nhân vật nam chính rất thú vị và mới lạ, có tới hai nhân vật nam chính, Thiệu Chấn Vinh đóng vai nhân vật chính trong một phần ba truyện, còn nhân vật chính Vũ Tranh xuất hiện muộn hơn và kéo dài đến hết tác phẩm. Mở đầu là một mối tình nhẹ nhàng, Hiếu Tô gặp Thiệu Chấn Vinh trong một lần đi tác nghiệp tại bệnh viện. Những cuộc gặp gỡ tình cờ, những cú va chạm lướt qua, tất cả như một luồng điện chạy ngang qua tim, kích thích khiến họ đến gần nhau hơn, từ đó mà phát triển thành tình yêu lúc nào không hay. Hiểu Tô đắm chìm trong tình cảm trong sáng và đẹp đẽ ấy, cô đã thấy bản thận thật sự hạnh phúc khi có thể yêu và được gặp Chân Vinh – một chàng trai tốt bụng.
Tưởng chừng sẽ có một cái kết viên mãn cho một mối tình đẹp, nhưng không bi kịch thật sự bắt đầu, gia đình Chấn Vinh ngăn cấm chuyện Hiến Tô và anh quen nhau, bởi anh trai của Chấn Vinh là Vũ Tranh, người mà cô đã từng qua đêm. Vì sự ghét bỏ, đay nghiến của mẹ Chấn Vinh, và chắn hẳn anh cũng không chấp nhận được việc người phụ nữ của mình đã từng ngủ với chính anh trai mình, Hiểu Tô đau đớn, dằn vặt trong quằn quại nói lời chia tay với anh. Cô đau lòng đến mức con tim cô như bị hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua, một nỗi đau âm ĩ, bi thương. Chấn Vinh nào có là khấm khá hơn cô, anh cũng rơi vào trạng thái tuyệt vọng, chán chường, anh đăng kí đi chữa bệnh tới miền núi để quên đi bộn bề suy nghĩ nơi đây, không may anh đã qua đời vì một trận sạt lở đất đá. Anh ra đi khi Hiểu Tô quyết định muốn nói với anh sự thật, muốn anh tha thứ và trở về bên cô, bây giờ tất cả chỉ nằm trong sự mong muốn và dự định, bởi bây giờ anh ra đi mãi mãi và mang theo những lời lẽ đau đớn tàn nhẫn là câu nói sau cùng cô dành tặng cho anh.
Đớn đau biết nhường nào, rất yêu và đau khổ đến tuyệt vọng, cô bất chấp mọi thứ, áp dụng đủ mọi cách để có thể thuyết phục Vũ Tranh bán lại căn nhà của cô cùng Chấn Vinh lúc trước, nơi mà tràn ngập những kỉ niệm đẹp, những khoảnh khoắc hạnh phúc nhất giữa Hiến Tô và Chấn Vinh. Nhưng Vũ Tranh thì dửng dưng, một con người lạnh lùng, độc đoán và kiêu ngạo, anh mặc kệ Hiểu Tô, dẫu cho cô có khóc cạn nước mắt hay gì, anh vẫn mang một gương mặt lãnh cảm, bởi anh cho rằng cô chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của em trai mình và cả cái quá khứ đáng khinh của cô nữa. Nhưng những cảm giác ban đầu, suy nghĩ của anh về cô tất cả đều tan biến khi anh chứng kiến Đỗ Hiểu Tô sống dở chết dở vì Chấn Vinh như thế nào. Hai con người cô đơn, chung một tâm hồn đồng điệu đã kéo họ đến gần nhau, Hiếu Tô tưởng Vũ Tranh là Chấn Vinh mà muốn nhào vào lòng mà ôm anh, còn Vũ Tranh phút giây ấy thấy cô sao quá đỗi ngọt ngào không kìm được lòng mà hôn Hiếu Tô. Và Vũ Tranh biết rõ bản thân đã đem lòng yêu Hiếu Tô từ lúc thấy cô đi cùng với người con trai khác, anh giận dữ tìm lý do để mạt sát cô. Vì quá căm phẫn những lời lẽ từ miệng Vũ Tranh, cô lao ra đường định tự tử, Vũ Tranh bất chấp trong giây phút định mệnh ấy quyết định nhào tới đẩy cô ra và mình là người bị ô tô đâm phải. Đến cả lúc trong cơn thập tử nhất sinh ấy, anh vẫn lo lắng đến cho cô, nghĩa là anh đã yêu, yêu rất nhiều, yêu đến mức không màng đến mạng sống của mình. Một Vũ Tranh đã hoàn toàn thay đổi. Chính những buổi, những ngày, những bữa ăn Hiếu Tô chăm sóc cho Vũ Tranh đã khiến cô rung động, có lẽ cô thương anh thật rồi.
Họ bắt đầu yêu nhau dẫu là tình cảm sai trái, nhưng bi kịch vẫn nối tiếp bi kịch, cô đã mang thai với Vũ Tranh. Cô cho rằng mình đã làm điều có lỗi, và nhục nhã với Chấn Vinh, Hiểu Tô quyết định bỏ đứa bé. Về phía Vũ Tranh, anh gào lên với gia đình rằng anh muốn kết hôn với cô, nhưng đây là điều trái với luân thường đạo lý, bởi Hiểu Tô là người yêu của Chấn Vinh, không một ai chấp nhận và một mực ngăn cấm. Câu chuyện tình yêu một lần nữa đi vào ngõ cụt, không lối thoát, vì muốn giữ đứa bé cô đi Mỹ để trốn tránh thực tại rằng là đã yêu anh.
Trải dài các chương truyện là những bi kịch vô cùng cay nghiệt, họ yêu nhưng lại không đến được với nhau. Hỏi thế gian tình là chi? Mà những nhân vật của chúng ta bi thương đến như vậy. Một cái kết thúc buồn và đầy ám ảnh, nhưng Phỉ Ngã Tư Tồn đã cứu vớt ở ngoại truyện hình ảnh đứa con đáng yêu của Vũ Tranh và Hiếu Tô, mở đầu cho một kết thúc viễn mãn khác.
Độc giả có thể theo dõi câu chuyện tình ngược tâm vô cùng ấy ở đây: https://truyenfull.com/hai-thuong-phon-hoa.2667/
18. Lá Rơi Không Vết (Giản Ám)
Mở đầu câu chuyện có lẽ là mô típ giống các truyện ngôn tình khác, đó là “cường thủ hào đoạt”. Truyện kể về một mối tình xuất phát từ một bản ngã, cô là Trình Tư Doanh – một thiên kim tiểu thư danh giá, cao sang của một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới Nguyên Thị. Mẫu người và xuất thân như thế đúng là niềm mơ ước của bao chàng trai. Nhưng cô gạt bỏ hết mà đem lòng yêu một chàng trai có tên là Tiếu Hoan, tuy anh có xuất thân thấp kém, bần hàn nhưng anh là một con người đầy tham vọng, sỡ hữu tài năng hơn người, chính bởi bản tính mạnh mẽ nam tính ấy đã khiến cô rung động ngay từ lần đầu gặp anh.
Nhưng về phía anh thì thế nào, anh nghĩ gì về cô? Anh cho rằng cô chỉ là một nàng tiểu thư ỏng ẹo, yếu đuối, vô dụng, chỉ được cái mã giàu sang và đáng ghét. Nữ chính vì tình yêu mãnh liệt với anh nên đã nhờ vào thế lực của cha mình để giúp đỡ anh, trong lúc anh đang lâm vào tình trạng nguy khốn, vướng vào ngõ cụt không lối thoát. Một người phụ nữ như Trình Tư Doanh trên đời này không nhiều, nhưng cách cô yêu trong tình yêu rất đặc biệt và khác người. Cô như một người phụ nữ hi sinh thầm lặng, chỉ cần yêu mà không biết rằng đối phương có đáp trả lại tình yêu đó hay không. Để trả giá cho sự giúp đỡ của cha cô, Tiếu Hoan phải kết hôn với Tư Doanh.
Một con người kiên cường, đầy uy phong như anh mà giờ phải cúi sập đầu trước uy quyền tiền lẫn địa vị, đó là điều nhục nhã nhất trong cuộc đời anh. Anh vẫn chấp nhận cưới cô nhưng là một cuộc hôn nhân ép buộc, không tình yêu, chỉ có Tư Doanh đơn phương anh mà thôi. Vì vậy mỗi khi nhìn thấy cô, anh như thấy cái vết nhơ nhớp nhất trong cuộc đời anh, càng khiến anh sinh ra chán ghét. Tư Doanh là một cô gái cam chịu, trong suốt ba năm kết hôn là khoảng thời gian chời đợi trong mòn mỏi, chờ anh trở về nhà mỗi ngày, chờ một ngày anh sẽ dành tình cảm cho cô. Dường như cả thế giới ai cũng cảm nhận được tình yêu mãnh liệt nơi cô, và ai cũng thấy rằng anh đối với cô là sự chán ghét vô cùng tận. Nhưng dẫu sống trong sự lạnh nhạt như thế, nhưng tình yêu ấy lớn hơn tất cả, cô chấp nhận hết tất cả thương đau mà không chịu buông tay, tìm lối thoát cho mình. Cô chấp nhận những đêm anh về muộn bởi những cuộc vui hoan lạc ngoài kia, kể cả chuyện anh có tình nhân bên ngoài cô cũng sẽ làm ngơ miễn là anh đừng dắt về nhà, anh vui vẻ với cuộc sống bên ngoài, nhưng về nhà lại mang một bộ mặt khác. Cô đau khổ chứ, cô có buồn chứ, người chứ phải cỏ lá vô tri, vô giác mà không biết đau. Chưa kịp khôn nguôi với nỗi đau này thì một vấn đề khác đã ập đến với cô, cô phát hiện mình bị ung thư, thời gian sống chẳng còn dài, chỉ còn đếm trên được đầu ngón tay. Mọi việc có vẻ sắp đi đến hồi kết thúc, cô cho rằng bi kịch này do chính cô tạo ra thì cô cũng sẽ là người chấm dứt.
Đợi đến lúc Tiếu Hoan biết bệnh tình của Tư Doanh thì cũng đã đến giai đoạn cuối. Anh biết rằng thời gian sắp được tự do của mình đã đến, nhưng không hiểu sao trái tim lại đau đớn đến thế, như thế có người đang bóp chặt trái tim của mình. Nhìn cô quằn quại trong cơn đau, cô gầy sọc đi trông thấy, mảnh mai yếu đuối khiến anh không thể cầm lòng mà mong muốn săn sóc cho cô. Một sinh mệnh, một con người từng yêu anh hết lòng kia giờ nằm đấy khiến anh vô cùng hối hận, sợ hãi và cố gắng làm tất cả để bù đắp những lỗi lầm của mình. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, thời gian như con dao hai lưỡi cắt phăng đi những hạnh phúc anh đang có, tình yêu của cô và cả thân xác của người con gái ấy nữa. Dù gì đối với cô, tâm nguyện trước lúc chết của mình đó là được bên cạnh anh, anh chỉ có thể làm như thế với cô.
Một câu nói gây ám ảnh người đọc ở cuối câu chuyện này của nhân vật nữ chính khiến ta day dứt khôn nguôi: “Lá rơi xuống rồi, em biết, không lâu sau, mùa xuân lại quay về, nhưng đã không còn là mùa của em nữa. Tiếu Hoan, em thật sự từng muốn hỏi anh một lần, cả đời này, xuân có mấy độ…” Lại là một câu chuyện tình buồn, họ yêu nhau trong giây phút ngắn ngủi ấy và vô cùng trân trọng nó, nhưng rồi tình yêu ấy có lớn lao đến nhường nào cũng không đủ để lôi kéo được khắc nghiệt của thực tại. Một chuyện tình khiến cho bao độc giả phải suy nghĩ, phải đắn đo, phải tiếc thương cho số phận của những nhân vật trữ tình ấy, rất đỗi bi thương.
Độc giả có thể cảm nhận sự bi thương trong từng câu chữ của truyện ngắn này ở đây: https://truyenfull.com/la-roi-khong-vet.2972/
Review bởi Mei.